iPhone 5C hay iPad Mini Wi

Em là sinh viên nghèo, không có nhiều tiền. Nhờ các bác tư vấn hộ em là giờ em nên mua iPhone 5C hay iPad Mini Wi-Fi 16GB? 

Phạm Thanh Tùngphamthanhtung2103@gmail.com

Steve Jobs kể về cuộc đời và cái chết trong diễn văn bất hủ

Steve Jobs đã qua đời vào sáng 5/10/2011, khiến cả thế giới sửng sốt và tiếc nuối. Ông là người kín tiếng, gần như không bao giờ nói về đời tư và cuộc trò chuyện cởi mở nhất có lẽ là bài phát biểu dưới đây:

Steve Jobs - biểu tượng công nghệ của thế giới.

Steve Jobs - một biểu tượng công nghệ của thế giới. Ảnh: Apple.

"Tôi rất vinh dự có mặt trong lễ trao bằng tốt nghiệp của các bạn hôm nay tại một trong những trường đại học uy tín nhất thế giới. Tôi chưa bao giờ có bằng đại học. Phải thú nhận đây là lần tôi tiếp cận gần nhất với một buổi tốt nghiệp. Tôi muốn kể cho các bạn ba câu chuyện về cuộc đời tôi. Không có gì nhiều nhặn. Chỉ là ba câu chuyện.

Chuyện thứ nhất là về việc kết nối các dấu chấm (kết nối các sự kiện)

Tôi bỏ trường Reed College ngay sau 6 tháng đầu, nhưng sau đó lại đăng ký học thêm 18 tháng nữa trước khi thực sự rời trường. Vậy, vì sao tôi bỏ học?

Mọi chuyện như đã định sẵn từ trước khi tôi sinh ra. Mẹ đẻ tôi là một sinh viên, bà chưa kết hôn và quyết định gửi tôi làm con nuôi. Bà nghĩ rằng tôi cần được nuôi dưỡng bởi những người đã tốt nghiệp đại học nên sắp đặt để trao tôi cho một vợ chồng luật sư ngay trong ngày sinh. Tuy nhiên, mọi chuyện thay đổi vào phút chót bởi họ muốn nhận một bé gái hơn là tôi.

Vì thế, cha mẹ nuôi của tôi, khi đó đang nằm trong danh sách xếp hàng, đã nhận được một cú điện thoại vào nửa đêm rằng: "Chúng tôi có một đứa con trai không mong đợi, ông bà có muốn chăm sóc nó không?" và họ trả lời: "Tất nhiên rồi". Mẹ đẻ tôi sau đó phát hiện ra mẹ nuôi tôi chưa bao giờ tốt nghiệp đại học còn cha tôi thậm chí chưa tốt nghiệp phổ thông trung học. Bà từ chối ký vào giấy tờ trao nhận và chỉ đồng ý vài tháng sau đó khi bố mẹ hứa rằng ngày nào đó tôi sẽ vào đại học.

Sau đó 17 năm, tôi thực sự đã vào đại học. Nhưng tôi ngây thơ chọn ngôi trường đắt đỏ gần như Đại học Stanford vậy. Toàn bộ số tiền tiết kiệm của bố mẹ tôi phải dồn vào trả học phí cho tôi. Sau 6 tháng, tôi thấy việc đó không hề hiệu quả. Tôi không có ý niệm về những gì muốn làm trong cuộc đời mình và cũng không hiểu trường đại học sẽ giúp tôi nhận ra điều đó như thế nào. Tại đó, tôi tiêu hết tiền mà cha mẹ tiết kiệm cả đời. Vì vậy tôi ra đi với niềm tin rằng mọi việc rồi sẽ ổn cả. Đó là khoảnh khắc đáng sợ, nhưng khi nhìn lại, đấy lại là một trong những quyết định sáng suốt nhất của tôi. Tôi bắt đầu bỏ những môn học bắt buộc mà tôi không thấy hứng thú và chỉ đăng ký học môn tôi quan tâm.

Tôi không có suất trong ký túc, nên tôi ngủ trên sàn nhà của bạn bè, đem đổi vỏ chai nước ngọt lấy 5 cent để mua đồ ăn và đi bộ vài km vào tối chủ nhật để có một bữa ăn ngon mỗi tuần tại trại Hare Krishna. Những gì tôi muốn nói là sau này tôi nhận ra việc cố gắng theo đuổi niềm đam mê và thỏa mãn sự tò mò của mình là vô giá.

Tôi sẽ kể cho các bạn một ví dụ: Đại học Reed khi đó có lẽ là trường tốt nhất dạy về nghệ thuật viết chữ đẹp ở Mỹ. Khắp khuôn viên là các tấm áp-phích, tranh vẽ với những dòng chữ viết tay tuyệt đep. Vì tôi đã bỏ học, tôi quyết định chỉ đăng ký vào lớp dạy viết chữ để tìm hiểu họ làm điều đó thế nào. Tôi học cách biến hóa với nét bút, về khoảng cách giữa các chữ, về nét nghiêng, nét đậm. Đây là môn học nghệ thuật và mang tính lịch sử mà khoa học không thể nắm bắt được và tôi thấy nó thật kỳ diệu.

Những thứ này khi đó dường như chẳng có chút ứng dụng thực tế nào trong cuộc đời tôi. Nhưng 10 năm sau, khi chúng tôi thiết kế máy Macintosh, mọi thứ như trở lại trong tôi. Và chúng tôi đưa nó vào trong Mac. Đó là máy tính đầu tiên có các font chữ đẹp. Nếu tôi không bỏ học chỉ để theo một khóa duy nhất đó, máy Mac sẽ không bao giờ được trang bị nhiều kiểu chữ hoặc có được sự cân xứng về khoảng cách các chữ như vậy (sau này Windows đã sao chép lại). Nếu tôi không bỏ học, tôi có lẽ sẽ không bao giờ tham gia lớp nghệ thuật viết chữ và máy tính có lẽ không có được hệ thống chữ phong phú như hiện nay.

Tất nhiên, chúng ta không thể kết nối các dấu ấn tương lai, bạn chỉ có thể móc nối chúng khi nhìn lại quá khứ. Vậy hãy tin rằng các dấu chấm, các sự kiện trong cuộc đời bạn về mặt này hay mặt khác sẽ ảnh hưởng đến tương lai của bạn. Bạn phải có niềm tin vào một thứ gì đó - sự can đảm, số phận, cuộc đời, định mệnh hay bất cứ điều gì - cách nghĩ đó đã tạo nên những sự khác biệt trong cuộc đời tôi.

Câu chuyện thứ hai là về tình yêu và sự mất mát

Tôi may mắn khi đã nhận ra những gì tôi yêu quý ngay từ khi còn trẻ. Woz (Steve Wozniak) cùng tôi sáng lập Apple tại garage của bố mẹ khi tôi mới 20 tuổi. Chúng tôi làm việc miệt mài trong 10 năm và phát triển từ một cái nhà xe thành một công ty trị giá 2 tỷ USD với 4.000 nhân viên. Chúng tôi cho ra đời thành quả sáng tạo - Macintosh - khi tôi mới bước sang tuổi 30.

Sau đó, tôi bị sa thải. Sao bạn lại có thể bị sa thải tại ngay công ty mà bạn lập ra? Apple đã thuê một người mà tôi nghĩ là đủ tài năng để điều hành công ty với mình và năm đầu tiên, mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp. Nhưng sau đó, tầm nhìn về tương lai của chúng tôi khác nhau và không thể hợp nhất. Khi đó, ban lãnh đạo đứng về phía ông ấy. Ở tuổi 30, tôi phải ra đi. Những gì tôi theo đuổi cả đời đã biến mất, nó đã bị phá hủy.

Tôi không biết phải làm gì trong những tháng tiếp theo. Tôi cảm thấy như mình đã đánh rơi mất cây gậy trong cuộc chơi khi người ta vừa trao nó cho tôi. Tôi đã gặp David Packard và Bob Noyce, cố gắng xin lỗi vì đã làm mọi chuyện trở nên tồi tệ. Tôi còn nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Nhưng mọi thứ bắt đầu kéo tôi trở lại. Tôi vẫn yêu những gì tôi làm. Bước ngoặt tại Apple không thay đổi con người tôi. Tôi bị từ chối, nhưng tôi vẫn còn yêu. Vì thế tôi quyết định làm lại từ đầu.

Khi đó tôi đã không nhận ra, nhưng hóa ra bị sa thải lại là điều tốt nhất dành cho tôi. Sức ép duy trì sự thành công đã được thay thế bằng tinh thần nhẹ nhàng của người mới bắt đầu lại và không chắc về những gì sẽ diễn ra. Nó giải phóng tôi để bước vào giai đoạn sáng tạo nhất cuộc đời.

Trong năm năm tiếp theo, tôi thành lập NeXT và một công ty khác mang tên Pixar và phải lòng một người phụ nữ tuyệt vời, người trở thành vợ tôi sau này. Pixar tạo ra bộ phim từ đồ họa máy tính đầu tiên trên thế giới - Toy Story và hiện là xưởng phim hoạt hình thành công nhất toàn cầu. Apple mua lại NeXT, tôi trở lại và công nghệ tôi phát triển ở NeXT là trọng tâm trong cuộc phục hưng Apple. Tôi và vợ Laurene cũng có một cuộc sống gia đình tuyệt vời.

Steve Jobs tại NeXT sau khi bị Apple sa thải. Ảnh: AP.

Steve Jobs tại NeXT sau khi bị Apple sa thải. Ảnh: AP.

Tôi khá chắc chắn rằng những điều trên sẽ không xảy ra nếu tôi không bị Apple sa thải. Nó như một liều thuốc đắng và kinh khủng, nhưng bệnh nhân cần nó. Đôi khi cuộc đời sẽ giáng một viên gạch vào đầu bạn. Đừng mất niềm tin. Tôi hiểu thứ duy nhất khiến tôi vững vàng chính là niềm đam mê. Bạn phải tìm ra bạn yêu cái gì. Nó đúng cho công việc và cho cả những người thân yêu của bạn. Công việc chiếm phần lớn cuộc đời và cách duy nhất để thực sự hài lòng là làm những gì bạn tin nó sẽ trở nên tuyệt vời. Và cách duy nhất có công việc tuyệt vời là yêu những gì bạn làm. Nếu chưa nhận ra, hãy tiếp tục tìm kiếm. Đừng dừng lại. Như mọi mối quan hệ trong cuộc đời, nó sẽ trở nên ngày càng tốt đẹp hơn qua từng năm.

Câu chuyện thứ ba là về cái chết.

Khi 17 tuổi, tôi đọc ở đâu đó rằng: "Nếu sống mỗi ngày như thể đó là ngày cuối cùng, một ngày nào đó bạn sẽ đúng". Điều đó gây ấn tượng với tôi và 33 năm qua, tôi nhìn vào gương mỗi sáng và hỏi: "Nếu hôm nay là ngày cuối của cuộc đời mình, mình có muốn làm những gì định làm hôm nay không?". Nếu câu trả lời là "Không" kéo dài trong nhiều ngày, đó là lúc tôi biết tôi cần thay đổi.

Luôn nghĩ rằng mình sẽ sớm chết là công cụ quan trọng nhất giúp tôi tạo ra những quyết định lớn trong đời. Vì gần như mọi thứ, từ hy vọng, niềm tự hào, nỗi sợ hãi, tủi hộ hay thất bại, sẽ biến mất khi bạn phải đối mặt với cái chết, chỉ còn lại điều thực sự quan trọng với bạn. Nghĩ rằng mình sắp chết là cách tốt nhất tôi tránh rơi vào bẫy rằng tôi sẽ mất cái gì đó. Khi không còn gì nữa, chẳng có lý gì bạn không nghe theo lời mách bảo của trái tim.

Một năm trước, tôi biết mình bị ung thư. Tôi được chụp cắt lớp lúc 7h30 và nhìn thấy rõ khối u trong tuyến tụy. Tôi còn chẳng biết tuyến tụy là cái gì. Bác sĩ bảo tôi bệnh này không chữa được và tôi chỉ có thể sống thêm 3 đến 6 tháng nữa. Ông ấy khuyên tôi về nhà và sắp xếp lại công việc, cố gắng trò chuyện với bọn trẻ những điều mà tôi định nói với chúng trong 10 năm tới, nhưng giờ phải tâm sự trong vài tháng. Nói cách khác, hãy nói lời tạm biệt.

Tối hôm đó, tôi được kiểm tra sinh thiết. Họ đút một ống qua cổ họng tôi xuống dạ dày và ruột rồi đặt một cái kim vào tuyến tụy để lấy mẫu tế bào khối u. Tôi giữ thái độ bình thản, và vợ tôi, cũng có mặt lúc đó, kể với tôi rằng khi các bác sỹ xem các tế bào dưới kính hiển vi, họ đã reo lên khi phát hiện đây là trường hợp ung thư tuyến tụy hiếm hoi có thể chữa được bằng phẫu thuật. Tôi đã được phẫu thuật và bây giờ tôi đã khỏe lại.

Steve Jobs mất ngày 5/10. Ảnh: Yahoo News.

Steve Jobs mất ngày 5/10. Ảnh: Yahoo News.

Đó là lần gần nhất tôi đối mặt với cái chết. Tôi hy vọng lần tiếp theo sẽ là vài thập kỷ nữa. Không ai muốn chết. Ngay cả người mong được lên thiên đường cũng không muốn chết để tới đó. Nhưng cái chết là đích đến mà chúng ta đều phải tới. Không ai thoát được nó. Cái chết như là phát minh hay nhất của sự sống. Nó là tác nhân thay đổi cuộc sống. Nó loại bỏ sự cũ kỹ (người già) để mở đường cho cái mới (lớp trẻ). Các bạn chính là thế hệ trẻ, nhưng ngày nào đó sẽ già đi và rời bỏ cuộc sống. Xin lỗi vì đã nói thẳng nhưng điều đó là sự thật.

Thời gian của bạn không nhiều, đừng lãng phí bằng cách sống cuộc đời của người khác. Đừng nghe những lời giáo điều, vì đó là suy nghĩ của người khác. Đừng để những quan điểm ồn ào lấn át tiếng nói bên trong bạn. Chúng biết bạn muốn gì. Mọi thứ khác chỉ là thứ yếu.

Khi tôi còn trẻ, có một cuốn sách thú vị là The Whole Earth Catalog (Cẩm nang thế giới). Nó giống như một cuốn kinh thánh, kim chỉ nam của thế hệ tôi. Tác giả Steward Brand tạo ra nó vào thập niên 60, trước thời máy tính cá nhân. Nội dung sách được soạn bằng máy đánh chữ, bằng kéo và bằng máy ảnh polaroid. Nó như Google trên giấy vậy. Ở bìa sau của cuốn sách có in ảnh một con đường trong ánh bình minh, bên dưới là dòng chữ: "Sống khát khao. Sống dại khờ". Tôi luôn chúc điều đó cho chính mình. Hôm nay, các bạn tốt nghiệp và sắp bước vào cuộc đời mới, tôi cầu chúc điều đó cho các bạn.

Hãy luôn khao khát. Hãy luôn dại khờ".

1000537083_Steve-Jobs-14.jpg

Xem video bài phát biểu của Steve Jobs

Châu An dịch

Pebble ra đồng hồ thông minh màn hình màu

Sau Watch đời đầu và mẫu Steel vỏ thép đẹp mắt, Pebble vừa tung ra mẫu smartwatch (đồng hồ thông minh) thế hệ mới mang tên Time. Dù ngoại hình không bắt mắt như Pebble Steel, Pebble Time hứa hẹn đem lại trải nghiệm thú vị với người dùng smartphone nhờ việc được làm mới nhiều về phần mềm. Tương tự như các đời trước, đồng hồ thông minh của Pebble vẫn tương thích tốt với cả Android lẫn iOS.

Pebble-Watch-3Up-0-1568-1424794802.png

Pebble Time có thiết kế mềm mại hơn so với hai đời trước. Nhưng tổng thể trông vuông vắn với màn hình chữ nhật phủ kính Gorilla Glass. Vỏ bao quanh bên ngoài làm từ nhựa kết hợp khung viền thép nhưng tỏ ra kém sang trọng nếu so với nhiều mẫu smartwatch Android Wear mới ra gần đây.

Khác biệt so với Pebble Watch đời đầu cũng như Pebble Steel là việc nó có màn hình màu thay vì đen - trắng. Dù vậy, màn hình vẫn sử dụng công nghệ giấy điện tử e-paper nên chỉ cho phép hiển thị 64 màu sắc khác nhau, không như màn hình LCD hay OLED... Bù lại, thời gian sử dụng sau mỗi lần sạc của mẫu đồng hồ thông minh này được cho là lên tới cả tuần.

Giống như nhiều smartwatch khác, ngoài việc hiển thị giờ, Pebble Time có thể ghép nối với các smartphone chạy Android cũng như iOS để giúp người dùng cập nhật, theo dõi nhanh các thông báo từ điện thoại, nhận tin nhắn, e-mail hay hiển thị cuộc gọi... Pebble sử dụng nền tảng riêng thay vì dùng Android Wear như Gear hay Moto 360. Điểm mạnh của Pebble vốn được nhiều người dùng đánh giá cao là ở việc có số lượng ứng dụng thứ ba khá nhiều và hiệu quả sử dụng tốt. Thậm chí, nó có thể chơi được game như FlappyBird hay Mario.

pebbletime-17-0-4164-1424794803.jpg

Trên phiên bản Pebble Time, nhà sản xuất nâng cấp cảm biến giúp cho việc theo dõi di chuyển, đếm bước... trở nên chính xác hơn. Ngoài ra, microphone được bổ sung để người dùng có thể ghi chú nhanh cũng như ra lệnh bằng giọng nói trong một số trường hợp và ứng dụng. Và vẫn như truyền thống, Pebble không trang bị màn hình cảm ứng mà thay vào đó sử dụng các phím cứng bên hông để làm nhiệm vụ điều khiển. 

Pebble Time dự kiến sẽ có mặt trên thị trường vào giữa năm 2015 này với mức giá 199 USD và đi kèm ba màu sắc, trắng, đen và đỏ. Tuy nhiên, giống như Pebble Watch đời đầu, model này được gây quỹ trên KickStarter. Sức hút của sản phẩm thể hiện khi chỉ trong hơn nửa giờ xuất hiện, nó đã thu được số tiền đóng góp từ người dùng lên tới hơn 1 triệu USD.

Video thực tế về Pebble Time

Tuấn Anh

Quà Tết của tôi là những thiên thần bé nhỏ

Nắng xuân tràn về trên khắp quê tôi, mọi nẻo đường đều rực rỡ băng-rôn, cờ và hoa. Nắng xuân cũng tràn đến cơ quan tôi, khi sáng nay mọi người vui vẻ, cười đùa hớn hở khi nghe tin Thủ trưởng thông báo Tết này thưởng lương tháng 13 cho toàn bộ anh chị em cán bộ, công chức và người lao động. Với tôi, số tiền thưởng nhỏ là một nguồn động viên to lớn và kịp thời cho những ai làm công chức Nhà nước.

Vì vậy, năm nay, tôi quyết định tự thưởng cho chính mình bằng cách đổi ngay chiếc điện thoại ''bấm phím'' màu đen thành chiếc di động cảm ứng màu trắng như chị em. Nghe nói, điện thoại có nhiều chức năng như mở mạng, quay phim, chụp ảnh... Là người rất thích chụp ảnh, nên tôi tự nói với lòng mình rằng, Tết nay sẽ chụp thật nhiều ảnh để khoe với các anh, các chị trong cơ quan.

Từ hôm có chiếc di động, tôi liền đem khoe với 2 đứa cháu là bé Ni đang học lớp Hai và cu Nin chuẩn bị vào lớp Một. Hai đứa cháu rất vui khi cô có một chiếc điện thoại di động nhỏ xinh và nhiều chức năng. Hai đứa cháu cứ nài nỉ mượn máy để xem và tôi đã đồng ý cho mượn một tiếng, bởi tôi phải tìm hiểu vài ba ngày nữa mới sử dụng thành thạo chiếc di động này.

Đến tối hôm mùng 3 Tết, khi mở máy ra xem tin nhắn trong ngày và các cuộc gọi nhỡ, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy mục "Ghi chú" nhấp nháy dòng chữ: "Hôm vừa rồi Ni học chưa giỏi lắm, chữ còn xấu lắm, ở nhà vui lắm, nghỉ Tết vui hơn nữa. Em Nin được nghỉ 12 ngày, chị Ni được nghỉ 11 ngày". Một đoạn khác lại ghi " Hôm nay Ni được mặc áo đẹp, Ni được đi công viên. Tết là ngày vui nhất thế giới" cùng một tấm ảnh tôi chụp cháu ở công viên.

Thực ra, tôi chẳng biết gì về công nghệ thông tin và luôn tự cho mình người bị lỗi nhịp ở cơ quan. Vậy nên, tôi vô cùng thích thú, không hiểu tại sao cháu lại viết giống như tôi hồi bé ghi vào sổ nhật ký và còn biết đăng kèm một tấm ảnh. Trẻ con bây giờ quá giỏi và tôi thì lại lạc hậu thật rồi, nhưng tôi lại lấy làm vui sướng.

Vì vậy, tôi bèn gọi hai cháu lại và hỏi có muốn viết gì nữa không để cho mượn máy, song, chúng đều không muốn viết mà muốn xem chương trình "Quà tặng cuộc sống". Hai cháu khiến tôi sửng sốt khi biết cách vào Google để đánh chữ "Quà tặng cuộc sống" và xem các chương trình như "Rùa con học bay", "Chú dơi thông minh", "Chú khỉ lạc quan" hay "Lòng dũng cảm, "Sự công bằng", "Tình mẹ", "Đừng coi thường người khác"... Đây đều là những chương trình mà tôi cũng thích xem trên kênh VTV3, bởi các câu chuyện rất hay, hết sức ý nghĩa và có tính giáo dục. Mỗi khi xem, cả gia đình tôi có dịp nhìn lại chính mình trong cuộc sống này.

Sáng nay, tôi tự hứa với lòng, qua Tết này sẽ để dành một khoản tiền mua chiếc máy tính bảng Samsung Tab S đã chấm từ lâu. Như vậy, cả 3 cô cháu có thể xem chương trình "Quà tặng cuộc sống" yêu thích mà không lo hai cháu bị cận thị.

Tết nay, tôi thấy lòng thật vui, bởi vô tình qua chiếc điện thoại di động, tôi đã được hai thiên thần nhỏ bé đem đến một bài học lớn là đừng coi thường con trẻ. Ngoài ra, tôi cũng nên cập nhập công nghệ thông tin ngay từ bây giờ để biết nhiều điều hay, bổ ích, thiết thực từ các thiết bị. Mùa xuân năm nay ấm áp hơn, bởi quà Tết của tôi chính là những yêu thương mà hai thiên thần nhỏ bé mang lại.

Đinh Thị Kim Liên

Từ ngày 14/1 đến 24/2, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi viết "Quà Tết yêu thương" để chia sẻ những cảm xúc, câu chuyện thú vị về món quà công nghệ dành tặng người thân. Độc giả gửi bài dự thi tại đây.

Chiếc điện thoại di động đầu tiên ra đời cách đây 30 năm

Ý tưởng đầu tiên về điện thoại di động xuất phát từ phòng thí nghiệm Bell Labs vào năm 1947. Đội ngũ kỹ sư của Motorola đã nghiên cứu và thử nghiệm thiết bị di động từ năm 1968 và đến năm 1983, hãng đã trình sản phẩm lên Ủy ban truyền thông liên bang Mỹ (FCC) để phê duyệt. Chiếc Motorola DynaTAC 8000x ra đời với kích thước cồng kềnh 33 x 4,5 x 9 cm và nặng tới 0,8 kg. Thậm chí chính người chế tạo ra nó đã gọi đây là "cục gạch". Không chỉ vậy, thiết bị còn có giá rất đắt đỏ, tương đương một phần tư trung bình lương cả năm của một người Mỹ thời bấy giờ - nếu tính tại năm 2014 là 9.000 USD. 

motorola-dynatac-8000x-9534-1394770051.j

Motorola DynaTAC 8000x tại CES 2007. Ảnh: Mashable.

Cùng với việc nghiên cứu điện thoại di động, các nhà mạng cũng cần tìm giải pháp thu phát sóng cho những thiết bị này. Tháng 12/1947, nhà nghiên cứu Douglas H. Ring thuộc AT&T đã đưa ra ý tưởng về mạng di động như một tổ ong với các anten liền kề. Trong suốt thời gian đó đến năm 1983, khả năng di động tốt nhất của điện thoại là đặt trong xe hơi thông qua bộ thu phát để giao tiếp với anten duy nhất trong thành phố. Hạn chế của mạng này là băng tần thấp và số lượng thuê bao phục vụ ít.

Vào giữa những năm 1960, hai kỹ sư của AT&T là Joel Engel và Richard Frenkiel đã hoàn thiện công nghệ mạng di động cho phép tái sử dụng tần số và hạn chế mất liên lạc khi di chuyển giữa các ô phủ sóng (cell). Bước tiến này giúp tăng số lượng thuê bao phục vụ cũng như hình thành nền tảng cho mạng di động hiện nay.

dynatac-promo-5910-1394770051.jpg

Thực hiện cuộc gọi trên mạng di động. Ảnh: Motorola.

Sau khi mạng di động hoàn toàn khả thi, nhà mạng AT&T đã được FCC cho phép độc quyền hệ thống mạng di động mới và điều này là bất lợi cho Motorola. Sau những nỗ lực, gần 10 năm sau FCC đã cấp phép cho Motorola xây dựng hệ thống di động của mình.

Dịch vụ di động đầu tiên tại Mỹ do Ameritech khởi xướng và thương mại hóa vào cuối năm 1983. Tại thời điểm đó, phí thuê bao hàng tháng là 50 USD và cước cuộc gọi là 40 cent một phút vào giờ cao điểm (9 giờ sáng đến 5 giờ chiều) và 24 cent ngoài giờ cao điểm. Hai tháng sau, Motorola ra mắt mạng DynaTAC tại Washington và Baltimore.

moto-dynatac-ads-4669-1394770051.jpg

Quảng cáo của Motorola DynaTAC 8000x. Ảnh: Motorola.

Vào năm 1984, một điện thoại được gắn kèm trong xe hơi có giá khoảng 2.500 USD, rẻ hơn nhiều so với mức giá gần 4.000 USD của Motorola DynaTAC 8000x. "Chúng tôi nghĩ rằng doanh số bán hàng (của DynaTAC 8000x) sẽ khá khiêm tốn", Paul Gudonis, tiếp thị bán hàng của VP Ameritech nhận định. Tuy nhiên Ameritech đã bán được hơn 1.000 chiếc DynaTAC 8000x trong năm đầu triển khai, một con số vượt ngoài mong đợi.

Thành công của Motorola DynaTAC 8000x cho thấy tiềm năng của điện thoại di động là vô cùng lớn. Và sự bùng nổ của smartphone cũng như các thiết bị di dộng cầm tay khác ở thời điểm hiện tại là minh chứng rõ rệt nhất cho nhận định này. 

Đình Nam

Gmail gặp lỗi khiến hàng loạt người dùng gửi nhầm e

Khi gõ một ký tự vào phần To (gửi đến), Google sẽ hiển thị những địa chỉ e-mail mà người dùng thường xuyên liên lạc có chứa ký tự đó. Tuy nhiên lần này, thay vì hiển thị các địa chỉ quen thuộc thì hệ thống của Google lại đưa những địa chỉ hiếm khi được liên lạc lên trên đầu.

Google-3-7993-1424770022.jpg

Gmail gợi ý những địa chỉ mà người dùng rất ít liên lạc.

Google-7588-1424770022.jpg

Nhiều người ca thán về lỗi của Gmail khiến họ gửi thư sai.

Theo Business Insider, do không để ý đến sự thay đổi bất thường này và một số địa chỉ e-mail khá giống nhau, nhiều người dùng đã gửi thư nhầm và phải lên Twitter phàn nàn.

Google-1-1212-1424770023.jpg

Google xin lỗi người dùng Gmail.

Google đã nhanh chóng thừa nhận và nói rằng đang tìm hiểu nguyên nhân để sớm khắc phục vấn đề. Họ xin lỗi vì sự cố đã gây phiền toái và mong người dùng kiên nhẫn cũng như kiểm tra kỹ địa chỉ e-mail trước khi bấm nút gửi.

Minh MinhẢnh: BI